Chương 26: võng nghiện thiếu niên (2)

Người trước máy vi tính chơi đến mức khí thế ngất trời, vô luận là thần thái, quần áo, tính cách, hứng thú cùng ham muốn, đúng là một tên siêu cấp trạch nam nhanh nhẹn trầm mê game online. 

Cố Thần thông qua tra trên mạng biết được, người bệnh mắc chứng đa nhân cách phân liệt khi mỗi nhân cách hình thành đều có nguyên nhân. Ví dụ như Lê Hân có khuynh hướng bạo lực dễ tức giận, rất có thể là khi thời điểm thân thể Từ Phóng gặp công kích cùng thương tổn to lớn, theo bản năng khởi động cơ chế phòng ngự bản thân mà sinh ra nhân cách luân phiên.

Như vậy trạch nam trước mặt này là như thế nào?

Hắn thế nào mà tách ra ?

Từ Phóng từng trải qua những gì, mới xuất hiện một hắn sợ ánh sáng như bây giờ?

Cố Thần rất muốn làm rõ ngọn ngành, liền đem một cái ghế ngồi ở bên cạnh hắn, dự định thăm dò từ miệng của hắn.

“Xin chào, em là Cố Thần, bạn học Từ Phóng.” Bạn học Cố Thần rất là thân thiết hướng về phía hắn chào hỏi, nếu đã coi hắn là chỗ để tìm hiểu , đầu tiên nên thành lập mối quan hệ hài lòng tín nhiệm.

Nhưng hắn không hề bị lay động, tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang vọng, cũng không quay đầu lại nói: “Tôi biết cậu là Cố Thần, bằng không tôi đã không cho cậu vào nhà.”

Cố Thần thoáng lấy làm kinh hãi, ” Anh biết em sao? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhỉ?”

Hắn đơn giản chỉ “Ừ” một cái, sau đó một chữ cũng không nói.

Cố Thần thấy hắn không muốn nhiều lời, lại hỏi: “Anh tên gì?”

Hắn đáp: “Từ Chính Vũ.”

“Viết như thế nào ?”

Hắn quay đầu liếc Cố Thần liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên năm chữ  “Cậu thật là phiền phức” , “Chính trong chính trị, vũ trong vũ trụ.”

“Há, Chính Vũ, Từ Chính Vũ…” Cố Thần nịnh hót, “Tên rất dễ nghe.”

Đáng tiếc là khen không đúng chỗ , “Khó nghe muốn chết, mấy người bọn tôi đều không thích cái tên này, cậu không cần phải cố lấy lòng tôi.”

Cố Thần yên lặng nhìn trần nhà, trạch nam quả nhiên là như vậy, nói chuyện vừa không thận trọng vừa quá ngay thẳng…

Một lúc lâu, thuận miệng hỏi, “Tại sao không thích? Cái tên này có chỗ nào không tốt sao? Nếu không thích, anh tại sao còn sử dụng nó?”

“Không biết, khi tôi tỉnh lại chính là Từ Chính Vũ, Từ Phóng khi còn bé…” Đang nói chuyện một nửa, thần sắc Từ Chính Vũ  phút chốc rùng mình, giống như dũng sĩ sắp lên chiến trường giết địch , hết sức chuyên chú cùng đối thủ trong game bắt đầu chém giết.

Có lẽ sự tò mò của Cố Thần bị kéo lên triệt để, trong lòng gấp đến độ nhịn không được, nhưng biết rõ nếu muốn đánh bại hắn, nhất định phải tiến từng bước từng bước một, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống nóng nảy nhìn hắn chơi game online. Vì muốn hắn vui, phát hiện hắn sắp đánh thua liền ở một bên cổ vũ tiếp sức, thấy hắn xoay chuyển cục diện chuyển bại thành thắng, liền vỗ tay hoan hô thay hắn khen hay, nói chung chính là vuốt lông . Sau một hồi PK, đã đem hắn dỗ đến mặt mày hớn hở. Mà hắn cũng thay đổi thái độ chán chường lúc trước, gương mặt anh tuấn kia triển lộ ra nụ cười thư thái.

Cố Thần bỗng nhiên phát hiện, bất kể là  Từ Phóng cao lãnh, hay là Lê Hân táo bạo, hay là Từ Chính Vũ trạch nam cổ cổ quái quái này, trong lòng bọn họ đều có một tâm hồn hồn nhiên sạch sẽ. Bọn họ thực ra rất dễ dụ, cũng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần hơi hơi thuận theo bọn họ một chút, bọn họ sẽ đối với cậu thả xuống cảnh giác, thậm chí còn hội ỷ lại cậu.

“Anh mới vừa nói Từ Phóng khi còn bé làm sao?” trước khi vòng PK kế tiếp bắt đầu, Cố Thần dành thời gian hỏi hắn, “Anh ấy có phải là xảy ra chuyện gì đó không hay?”

Từ Chính Vũ tâm tình tốt, trả lời câu hỏi về vấn đề này rất nghiêm túc, “Hắn trước đây tên là Từ Chính Vũ, sau khi vào cấp ba, hắn đem tên sửa lại.” Hắn nâng lên kính mắt, đôi mắt tinh quang sau thấu kính trong suốt lóe lên, làm ra vẻ thám tử lừng danh Conan, “Từ Phóng, Từ Phóng, chắc là hắn đang muốn buông bỏ cái gì đi, quá khứ? Hay chính bản thân hắn? Khụ, ai mà biết hắn đang nghĩ gì, hắn lúc bình thường không có giao lưu với bọn tôi.”

Cố Thần vội vã truy hỏi: “Vậy anh đối với sự tình khi hắn còn bé biết gì sao?”

Từ Chính Vũ dùng dư quang của khóe mắt liếc về phía Cố Thần, “Cậu muốn thăm dò  rõ ràng như thế làm gì? Có mục đích gì?”

Cố Thần cười gượng, “Một mình hắn trải qua cô độc, thật đáng thương, em chỉ muốn quan tâm anh ấy.”

“Quan tâm? Ha ha, tạm thời tin tưởng cậu.”

Từ Chính Vũ rõ ràng trên mặt biểu tình “Ai tin cậu người đó chính là kẻ ngu”, hắn nhún vai một cái, lại nói, ” Chuyện của Từ Phóng tôi cũng không rõ lắm, hơn nữa tôi không muốn nói về chuyện này, ngày khác cậu thử đi hỏi Từ Tinh Lan đi, tên miệng rộng kia không giữ được chuyện, cậu tùy tiện một chút, hắn cái gì cũng đều nói hết ra.”

Từ Chính Vũ cũng rất có cá tính, nói không nói chuyện sẽ không nói chuyện, nhấp mấy lần con chuột, tiến vào một vòng đối chiến nhiệt huyết mới. Nhưng Cố Thần còn có nghi vấn đầy bụng cần phải giải đáp, lao về đằng trước dò hỏi, tiếp lời hắn hỏi: “Từ Tinh Lan là ai?”

“Cái tên đầu óc đơn giản,lời nói  líu ra líu ríu nói nhiều nhất kia đó.”

“Ồ.” Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh người thanh niên ngây thơ kia, phỏng chừng hắn chính là Từ Tinh Lan.

Cố Thần suy nghĩ chốc lát, cẩn thận từng ly mở miệng nói: “Trừ Anh ra, Lê Hân, Từ Tinh Lan, còn có ai nữa không?”

Cố Thần không dám hỏi trực tiếp quá, chỉ lo không cẩn thận nói nhầm xúc phạm tới hắn, dù sao bọn họ cũng  không phải là người tồn tại chân thực. Cố Thần không muốn dùng  cái từ “Nhân cách” này để xưng hô với bọn họ, vì tính cách của bọn họ quá rõ ràng, giống như những người hoàn toàn khác nhau, từng người nắm giữ linh hồn mình, khiếm cho người khác không thể lơ là sự tồn tại của bọn họ.

“Tạm thời không có.” Từ Chính Vũ nói, “Nhưng sau này có xuất hiện thêm nữa hay không thì không thể nói trước được, .”

Lê Hân, Từ Chính Vũ, Từ Tinh Lan, Cố Thần toàn bộ đã thấy qua. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cậu thật rất khó tưởng tượng nổi trên thế giới này lại còn có loại bệnh kỳ quái khiến người ta khó bề tin tưởng như vậy. Từ lần đầu tiên gặp Lê Hân, đến bây giờ nhìn thấy Từ Chính Vũ, chỉ một tuần ngắn ngủi, mấy người này  luân phiên xuất hiện nhiều lần, bọn họ có thể tùy ý chuyển đổi, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện thân, mà chủ nhân thân thể này là Từ Phóng, giống như không có cách nào khống chế vị trí chủ đạo, cái này cũng nói lên, bệnh tình của hắn dường như đã phát triển đến giai đoạn tương đối nghiêm trọng.

Cố Thần lúc trước từng hỏi qua chuyên gia, trị liệu đa nhân cách là một quá trình trường kỳ cùng kiên nhẫn , mấu chốt nhất chính là một điểm, giữa người bệnh cùng nhân cách kia nhất định phải xây dựng được một loại quan hệ tín tín nhiệm. Nhưng sau khi cùng mọi người trao đổi qua , Cố Thần phát hiện Từ Phóng cùng bọn họ chung sống chẳng hề hòa hợp, đặc biệt cùng Lê Hân như nước với lửa, đấu tranh không ngừng, cho nên tình trạng của hắn mới càng ngày càng kém như vậy.

Cố Thần suy nghĩ, nếu muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, đầu tiên phải tìm tới căn nguyên mâu thuẫn, hai tên này đến tột cùng là vì sao lại náo loạn đến như thế?

Ánh mắt rơi xuống trận ác chiến trong game của tên nghiện game này , Cố Thần quyết định tiếp tục công lược hắn, nhếch môi hướng hắn lấy lòng cười nói: “Anh đang chơi trò gì vậy? Nhìn qua giống như chơi rất vui ha, dạy em chơi có được không?”

“Không được.”

Bị cự tuyệt quá thẳng thắn, Cố Thần có chút bị đả kích, “Tại sao?”

“Trò chơi này thao tác rất phức tạp, cậu vừa nhìn đã biết ngay tay chân vụng về, khẳng định không học được, chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau.” Từ Chính Vũ điều khiển nhân đã vật bị KO rơi mất, hắn nhìn Cố Thần một chút, bày ra một bộ mặt than, “Còn có, Cậu đừng cười với tôi, tôi không nhìn nổi cậu cười.”

“…” Cố Thần lần thứ hai gặp phải đòn đả kích nghiêm trọng, đồng thời bị lời của hắn làm cho bó tay cuốn chiếu, “Anh rất ghét em sao?”

“Không ghét.” Từ Chính Vũ ngắm Cố Thần rồi liếc mắt một cái, cấp tốc thu tầm mắt lại, nghiêm trang nói rằng, “Khi cậu cười, trái tim của tôi liền đập bịch bịch, dùng một từ để hình dung chính là ‘Nai vàng ngơ ngác’, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thao tác của tôi, cậu không nhìn thấy tôi treo đến mấy lần sao?”

Cố Thần không có gì để nói nhìn trời, đây nên xem là đang thổ lộ hay là đang oán giận vậy? ? Mình nên biểu hiện thẹn thùng một chút , hay là hổ thẹn một chút? ?

Anh đánh không lại người khác, sao lại quay sang trách em?

Từ Chính Vũ tự nhiên nở nụ cười, “Từ Phóng thực sự là quá hại người.”

Cố Thần theo không kịp suy nghĩ của hắn, không thể làm gì khác hơn hồ đồ hỏi: “Hắn vì sao lại hại người ?”

Từ Chính Vũ thoát game online, quay người đối mặt với Cố Thần, bất thình lình nắm lấy tay cậu, đặt lên trước ngực mình.

Cố Thần bị bất động tác thình lình này làm cho kinh sợ, trong nháy mắt khi bàn tay dán lên, đại não giống như máy cơ khí bị gỉ đột nhiên ngừng lại chuyển động, hết thảy cảm quan ngược lại rất nhạy bén. Cậu cảm nhận được rõ ràng trái tim mạnh mẽ của đối phương ở trong lồng ngực kịch liệt đập dồn, không ngừng chạm vào lòng bàn tay của cậu. Tay bị chấn động đến run lên, vẫn luôn tê đến bên trong trái tim, cậu nhất thời quên luôn cả phản ứng, một khắc sau một giọng nam từ tính kèm theo hô hấp cực nóng vang lên bên tai.

“Tôi nhìn cậu, nó liền không thể khống chế đập loạn, nhưng tôi không ngăn được, bởi vì đây là trái tim của Từ Phóng.”

Cố Thần hô hấp cứng lại, cả trái tim giống như lơ lửng ở giữa không trung, “Anh, Anh có ý gì…” Hỏi xong, thực ra trong đầu mơ hồ đã có đáp án, nhưng vẫn như cũ hi vọng hắn có thể chính miệng nói ra,  trái tim lơ lửng kia mới có thể trở về về vị trí cũ.

Từ Chính Vũ bất đắc dĩ mắt trợn trắng mắt, “Tôi nói rõ ràng như vậy, cậu vẫn không hiểu? Tôi thật sự có chút đồng tình với Từ Phóng.”

Cố Thần bỗng cảm thấy viền mắt nóng lên, cậu đã hiểu, cái gì đều hiểu, kỳ thực cậu đã sớm nhìn ra một ít manh mối, chỉ là không thể tin được chính mình lại may mắn như vậy. Vào thời khắc này, cậu vốn nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng không biết tại sao, nghĩ đến Từ Phóng vẫn luôn ẩn nhẫn chính mình, một chút tâm tình cũng không dám biểu lộ ra, trong lòng cậu liền nổi lên một trận chua xót.

Từ Chính Vũ buông ra tay cậu, đem chăn bông trên người ném lên trên giường, lập tức đứng dậy, “Tôi đói rồi, tôi đi pha bát mì ăn, cậu muốn ăn một bát không?”

Cố Thần vốn còn chút thương cảm, vừa nghe hắn nhắc đến mì, trong đầu liền hiện lên bốn chữ lớn”Thực phẩm rác rưởi” , lập tức mở ra hình thức quan tâm, “Mì không có dinh dưỡng, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nha?”

“Tôi không đi ra ngoài.” Từ Chính Vũ ngữ khí quyết đoán, không có một chút thương lượng. Hắn nhấc chân đi ra ngoài, trong phòng khách cửa sổ toàn bộ đóng lại, còn kéo lại rèm cửa sổ dày nặng, đen thui không có một chút ánh sáng, nhưng hắn đối với bố cục nhà mình hết sức quen thuộc, sờ soạng đi tới nhà bếp, một đường thông suốt.

Cố Thần lại không làm nổi, ở chỗ này ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón, cậu thăm dò tiến lên, giống như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, một chút lại đụng phải chân bàn, một chốc đá phải băng ghế, một chốc liền đánh bay một hộp phấn.

Khi cậu đem phấn lần lượt từng viên nhặt lên, một vị dưa muối  đã lan đầy gian phòng.

Thầm kín mà thở dài, Cố Thần lấy điện thoại di động ra, đem tia sáng giảm xuống, sau đó dựa vào chút ánh sáng yếu ớt đến nhà bếp.

Từ Chính Vũ đang đứng bên cạnh cái bồn rửa bát như hùm như sói ăn mì, bởi vì bốn phía quá đen, tầm nhìn quá thấp, hắn không để ý đem nước mì  giội lên tay . Hắn “Ai” một tiếng, mở vòi hoa sen, lung tung dội qua vị trí mu bàn tay bị bỏng, tiếp đó ăn xong mấy sợi mỳ cuối cùng,tiện tay đem bát mì không ném một cái xuống bồn rửa, trong lúc lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, không hề phòng bị mà chạm tới một đôi mắt ngập nước.

Màn hình điện thoại di động tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng thanh lãnh trắng bạc chiếu lên gương mặt nước mắt loang lổ kia càng thêm mấy phần sắc thái đau thương.

“Cậu làm sao vậy?” Từ Chính Vũ nhất thời luống cuống tay chân, nhanh chân tiến lên, đứng trước mặt Cố Thần, “Xảy ra chuyện gì? Cậu có gì không thoải mái sao?”

Cố Thần chỉ khóc, cái gì cũng không nói.

Từ Chính Vũ chưa từng ra khỏi cửa, cũng không tiếp xúc qua ai, đương nhiên sẽ không biết ứng phó với tình huống như thế này, trong khoảng thời gian ngắn gấp đến độ vò đầu bứt tai như con khỉ, thiếu chút nữa đem khăn lau bếp thành khăn mặt mà lau mặt cho Cố Thần, sau khi phản ứng lại, mắng chính mình một câu, dùng ống tay áo của mình lau nước mắt, nhưng cậu khóc càng to, đơn giản lấy tay che kín con mắt của cậu, không có biện pháp gì để an ủi, “nào nào, cậu đừng khóc nữa, vô duyên vô cớ tại sao lại khóc vậy? Giống như tiểu cô nương, Từ Phóng nếu biết được, còn tưởng rằng tôi bắt nạt cậu. Được rồi được rồi, nam tử hán phải kiên cường một chút. Tôi đếm ba tiếng, chúng ta không khóc được chứ? Sẵn sàng… Một… hai… Đếm tới ba tôi sẽ buông tay, không được khóc nữa, nếu không tôi cũng khóc cho cậu xem, khóc thật nha…”

Cố Thần xì một tiếng nín khóc mỉm cười, lập tức nắm chặt bàn tay của hắn, đem tay hắn kéo đến trước mắt của mình, nhìn chằm chằm phần da hồng hồng vì bỏng kia, tâm mơ hồ đau nhói, “Còn đau không?”

Từ Chính Vũ thờ ơ nở nụ cười, “Đã sớm hết đau.”

Cố Thần vẫn không yên lòng, “Trong nhà có thuốc bỏng không?”

“Không có, cậu không cần lo lắng, tôi không sao! Chúng ta đừng đứng ở chỗ này, đến, tôi đưa cậu về phòng ngủ.” Từ Chính Vũ nói xong nắm lấy ống tay áo của cậu, giống như dắt chó con của mình nuôi trở về phòng.

Hai người ngồi trở lại trước máy vi tính, Từ Chính Vũ đột nhiên phá lệ không chơi game online, mở ra một bộ phim hài kịch,  ý định dỗ Cố Thần vui vẻ.

Cố Thần phát hiện chính mình sau một hồi khóc lóc, thái độ Từ Chính Vũ rõ ràng có chuyển biến, luôn luôn muốn dỗ cậu, làm cậu vui vẻ.

Cậu cũng không rõ ràng tại sao cậu lại khóc đến lợi hại như vậy, kể từ khi biết Từ Phóng bị bệnh tới nay, tuyến nước mắt của cậu trở nên càng ngày càng yếu đuối. Giống như vừa nãy, nhìn thấy Từ Chính Vũ bị nóng đến mức kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng trên mặt đều là thần sắc thờ ơ không bận tâm, cậu chỉ cảm thấy một luồng bi thương cực đại như bài sơn đảo hải tập kích đến, lúc đó cậu mới chân thực cảm nhận được một loại cảm giác đau lòng đến sắp chết đi.

Cậu không biết làm sao có thể cứu vớt nam sinh khiến cậu tan nát cõi lòng này , cậu bất lực, khổ sở, hoang mang, không thấy rõ con đường tương lai, đoán không được phía trước còn có bao nhiêu trắc trở đang chờ bọn họ.

Nếu như có thể thay thế, cậu tình nguyện thay Từ Phóng chịu đựng hết thảy cực khổ cùng đau đớn, có thể trên thực tế, cậu vô cùng bất lực. Cậu thật sự quá nhỏ bé, căn bản không có năng lực thay đổi điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu trong nước sôi lửa bỏng chịu dày vò.

Hiện tại cậu chỉ có thể tìm hiểu rồi từng chút mở ra quá khứ của Từ Phóng, như vậy cũng có thể thay đối phương chịu đựng một chút.

Cậu không do dự nữa, trực tiếp hỏi Từ Chính Vũ: “Anh vì sao lại sợ ánh sáng như vậy?”

Từ Chính Vũ nghe vậy ngẩn ra, giống như thờ ơ nhướng nhướng mày, “Thường bị giam lại trong phòng tối, sáng quá trái lại không quen.”

Hắn nói thực thoải mái, Cố Thần nghe mà trong lòng lại như bịt kín một tầng dày nặng bóng tối, nặng nề, ngột ngạt, khiến cậu không thở nổi. Tuy rằng từ lâu đã đoán được Từ Phóng phải chịu qua ngược đãi, thế nhưng khi chính tai nghe được, thực sự khiến người ta khó có thể chịu đựng.

Cố Thần bình phục một chút tâm tình, lại hỏi: “Ai là người đã giam anh trong phòng tối?”

“mẹ hai của Từ Phóng, vợ hiện tại của cha Từ Phóng.” Từ Chính Vũ cười lạnh, “Tôi cảm thấy nên gọi bà ta là mẹ kế thì thích hợp hơn.”

 Tái hôn? Cho dù không phải con trai mình, cũng không thể tùy tiện trút giận lên người khác như vậy!

Cố Thần rất tức giận, “Bà ta vì sao lại đối với anh như vậy?”

Từ Chính Vũ nói: “Đại khái là do Từ Phóng quá ưu tú , trong mọi cuộc thi đều xếp thư nhất, mà con trai bà ta lại ngu như con lừa, bà ta sợ đứa con ngu xuẩn của mình bị hạ thấp , cho nên muốn tìm cách dằn vặt Từ Phóng.”

Hình tượng mẹ kế độc ác trong tiểu thuyết hay trong mấy bộ phim truyền hình bên bỗng nhiên hiện lên trong đầu, Cố Thần dường như có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Từ Phóng trải thê thảm cỡ nào.

“Thương tích trên người Từ Phóng cũng là do bà ta gây ra ư?” Cố Thần oán hận nói, “Thực sự là quá độc ác!”

“Không phải.”

Cố Thần ngạc nhiên, “Vậy thì ai làm ?” Chẳng lẽ còn có một người khác thương tổn Từ Phóng?

Từ Chính Vũ rũ xuống mi mắt, âm thanh tùy theo trầm thấp xuống, “Khi tôi xuất hiện, thân thể này đã đầy rẫy vết thương.” Dứt lời, hắn tiếp tục giương mắt, thần sắc đột nhiên ngưng trọng, “Cậu không nên ở trước mặt Từ Phóng và Lê Hân nhắc tới chuyện này, một chữ đều không thể nói… Bằng không, bọn họ một người sẽ suy sụp, một người sẽ nổi điên…”

“Há, tôi biết rồi…” Cố Thần bỗng nhiên ý thức được, một thân thương tổn này chắc hẳn là căn nguyên sinh bệnh của Từ Phóng, xem ra những gì hắn đã trải trong quá khứ đều là bất hạnh.

“Đúng rồi, Từ Phóng với Lê Hân có phải quan hệ không tốt? Giữa bọn họ có ân oán gì sao?”

“Cái tên Lê Hân kia đối với ai cũng không tốt, quan hệ giữa tôi với hắn cũng rất tồi tệ.” Nhắc tới Lê Hân, Từ Chính Vũ khắp mặt đều là xem thường, “Hắn ngông cuồng tự đại, luôn xem thường chúng tôi, thường làm một ít việc khiến chúng tôi tức giận, hắn luôn thích cướp đồ của Từ Phóng, chỉ cần là đồ của Từ Phóng, hắn đều muốn cướp, sau đó khiến cho Từ Phóng nổi nóng, hắn liền có thể đi ra.”

Cố Thần thật giống đã hiểu chút gì, “Từ Phóng chỉ cần tức giận, Lê Hân sẽ hiện thân sao?”

“Đúng vậy.” Từ Chính Vũ nói bổ sung, “Thân thể bị thương tổn, hoặc có kịch liệt va chạm nào đó hắn cũng sẽ ra.”

Hồi tưởng lại sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này, kết hợp với hành vi của bọn họ, Cố Thần cuối cùng đã rõ ràng rồi.

Ngày đó sau khi cậu bị Hoàng Kỳ đả thương , Từ Phóng tuy rằng ẩn nhẫn không nói, nội tâm lại vô cùng tức giận , khó trách khi cậu mới lên lầu lấy một quyển sách, Từ Phóng tựa như biến thành người khác , lúc đó người cậu nhìn thấy đã không còn là Từ Phóng nữa, mà là Lê Hân. Sau đó ở trên sân thể dục, trong khách sạn, người ở cùng cậu đều là Lê Hân. Đêm đó Lê Hân vì muốn Từ Phóng tức giận, thừa dịp sau khi cậu ngủ, cố ý chui vào chăn của cậu. Ngày thứ hai tỉnh lại, Từ Phóng mới biểu hiện khiếp sợ như vậy, đồng thời trách cứ bản thân mình không quản lý tốt tâm tình.

Lê Hân cùng Từ Phóng như hai con thú bị vây ở bên trong lao tù , vì muốn tránh thoát ràng buộc, bọn họ chém giết lẫn nhau, không đội trời chung.

Chẳng trách bọn họ luôn nói rằng “Không thể ngủ”, bởi vì bọn họ sợ ngủ rồi, sau khi tỉnh lại liền biến thành một người khác.

Thân thể chỉ có một, linh hồn lại có mấy cái, mỗi người đều muốn chiếm quyền chủ đạo, cho nên bọn họ giống như nước với lửa.

“Anh mau đem điện thoại di động cho em!” Cố Thần đột nhiên nghĩ tới một việc vô cùng trọng yếu, hướng Từ Chính Vũ đưa tay ra, gấp giọng thúc giục, “Mau mau, điện thoại di động!”

Từ Chính Vũ đầu óc mơ hồ từ trong túi quần lấy điện thoại di động đưa cho cậu.

Cố Thần đi tới nhìn một chút, màn hình điện thoại di động là ảnh chụp chung giữa cậu và Lê Hân

Không cần đoán cậu liền biết đây là chuyện tốt người nào làm!

Tên  Lê Hân kia thực sự là quá xấu xa ! !

Cố Thần vội vàng đem hình nền thay đổi, sau đó đem ảnh bên trong album xoá đi  sạch sành sanh.

Không quản bệnh này có thể trị liệu hay không , đầu tiên phải bảo đảm đoàn kết nội bộ, nhất định phải đem tất cả nhân tố không ổn định bóp giết từ trong trứng nước.

Bận bịu một hồi, Cố Thần giương mắt liền đụng phải ánh mắt Từ Chính Vũ  như cười mà không cười.

“Làm sao vậy? Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Từ Chính Vũ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: “Cậu và Lê Hân nhìn như chung sống rất hòa hợp nha, tôi nhìn thấy các cậu chụp ảnh chung, thật khó tưởng tượng được cái tên cuồng bạo lực kia lại có lúc cùng với cậu tự nhiên cười đến như một kẻ ngu si.”

Ba chữ “cuồng bạo lực” này khiến cho Cố Thần có chút khó chịu. Tuy rằng Từ Chính Vũ chỉ là thuận miệng nói, nhưng vào trong tai của cậu, lại như từng cây từng kim không thể nào quên, từng cái toàn bộ đâm vào trái tim.

Mặc kệ là Từ Phóng, Lê Hân, hay là Từ Chính Vũ trước mắt, hoặc Từ Tinh Lan, Cố Thần không muốn đem bọn họ cùng với người bệnh tâm thần liên hệ với nhau, nói cậu lừa mình dối người cũng được, không chịu đối mặt hiện thực cũng được, ở trong mắt cậu, bọn họ đều là người đáng thương, bởi vì phải chịu đựng quá nhiều, tâm linh chịu qua chấn thương to lớn, mới biến thành dáng dấp như bây giờ.

Cố Thần bỗng nhiên hiểu vì sao lại có cái tên “Từ Phóng” này.

Anh ấy muốn thả xuống những chuyện cũ kia, anh ấy muốn để mình tốt lên, nhưng trên thực tế, tình trạng của anh ấy càng ngày càng tồi tệ, nói cho cùng anh ấy vẫn là không bỏ xuống được.

Bên tai liền vang lên âm thanh của Từ Chính Vũ, “Tôi rất hiếu kì, cậu làm thế nào thu phục Lê Hân vậy ?”

“Kỳ thực hắn không khó ở chung như anh tưởng tượng đâu.” Cố Thần không nhịn được vì Lê Hân nói tốt mấy câu, “Tính khí của hắn có chút nóng nảy, tâm địa lại rất mềm mại, chỉ cần đối với hắn kiên nhẫn một chút, hắn ngược lại sẽ thuận theo anh.”

“Vậy đi, coi như cậu nói thật.” Từ Chính Vũ  bĩu môi, “Tôi không thể ở lại quá lâu, tôi chuẩn bị ngủ.”

Cố Thần nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới mười giờ, “Anh ngủ sớm như vậy ư? Anh tại sao không thể ở lại quá lâu?”

Từ Chính Vũ nhìn cậu, không thể làm gì khác hơn thở dài, “Cậu thử tỉ mỉ tính qua ngày hôm nay cậu đã hỏi bao nhiêu cái tại sao rồi? Vấn đề thật nhiều, làm hại tôi đến chơi game cũng không xong… Buồn cười chính là, tôi chống cự không được, cậu vừa hỏi, tôi liền không tự chủ được phối hợp trả lời cậu. Cậu bây giờ đã biết cậu trong lòng Từ Phóng phân lượng lớn bao nhiêu rồi chứ? Cậu không chỉ ảnh hưởng sâu sắc tới hắn, còn ảnh hưởng tới chúng tôi.”

“…” Cố Thần cảm giác hắn nói thật hay thật có đạo lý, dĩ nhiên không có gì để nói.

Ngượng ngùng rụt cổ lại, hai má hơi nổi lên vệt đỏ ửng.

Đối với cậu loại hành vi tùy tiện đem chân chính tiểu tâm tư của Từ Phóng toàn bộ lộ ra ngoài này, hận không thể cho một ngàn, 10 ngàn lời khen!

Từ Chính Vũ trút giận xong, phát hiện lại đi về trả lời đề tài này, muốn chết thật á, hắn căn bản không khống chế được chính hắn!

“Tôi nán lại lâu sẽ vô duyên vô cớ bi thương, hậm hực, thất vọng, sau đó muốn nổi giận, muốn xả giận, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ coi thường mạng sống bản thân… Tôi không nói đùa với cậu, tôi không thích cảm giác như vậy, nói thật, tôi không một chút nào nghĩ ra được…”

Coi thường mạng sống bản thân? !

Trong lòng Cố Thần cả kinh, sau đó không ngừng được thay hắn khổ sở, “Vậy anh mau ngủ đi, nghĩ nhiều đến mấy chuyện vui vẻ một chút, an an ổn ổn ngủ một giấc.”

“Được, vậy còn cậu?” Từ Chính Vũ hỏi, “Về trường học, hay ở chỗ này chờ Từ Phóng tỉnh lại?”

Cố Thần bật thốt lên: “Em chờ anh ấy.”

Từ Chính Vũ ý vị thâm trường cười, cởi giày lên giường đắp kín chăn, lộ ra cái đầu hướng Cố Thần hài hước chớp mắt, “Chờ tôi ngủ rồi, đêm nay thân thể này chính là của cậu, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho Từ Phóng.”

“……” Cố Thần mắc cỡ đỏ mặt tía tai, “Anh mau đi ngủ đi!”

Từ Chính Vũ cười ha ha,  tiếp theo ném câu “Thiên cơ không thể mất”, nhắm mắt lại đi ngủ.

Nhìn gương mặt tuấn tú kia chậm rãi trầm tĩnh lại, Cố Thần hướng trời cao cầu khẩn, ông trời ơi, xin người hãy cho hắn nhiều yêu thương hơn được không? Con nguyện ý dùng hết may mắn của nửa đời còn lại của mình, đổi hắn một đời bình an, chỉ mong hắn ở trong mơ chịu ít đau khổ, mãi mãi có thể cười vui vẻ như vừa nãy.

Khi Từ Chính Vũ triệt để ngủ say, Cố Thần mới bật đèn dọn dẹp nhà cửa một chút.

Bốn người này ngoại trừ dùng chung một thân thể, những phương diện khác lại không chỗ tương tự. Lấy  vấn đề về giày làm ví dụ, có giày da truyền thống,  giày thể thao huyễn khốc, giày lười thời thượng , còn có đôi boots tràn ngập dương cương khí. Phong cách giày khác biệt, chật ních toàn bộ tủ giày, nhìn qua rất không hài hòa. Giống như tính cách không hoà hợp của bọn họ, bị ép chen trong thân thể này, dù cho không tình nguyện, cũng phải miễn cưỡng cùng tồn tại.

Đêm đã khuya, yên lặng như tờ, trong phòng ngủ người kia đang ngủ ngon, mà Cố Thần nằm trên ghế sofa lại trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ.

Sổ cừu cũng đếm đến mấy ngàn con, cậu vẫn như cũ ngủ không được, tâm lý phảng phất tựa như thiếu hụt cái gì, rất không vững vàng.

Sau đó, cậu lặng lẽ lẻn vào phòng Từ Phóng, leo lên giường Từ Phóng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, tâm cậu mới dần an ổn.

Cậu tiến vào trong chăn của Từ Phóng, mặt đỏ tim đập lẳng lặng ôm đối phương nằm một chút, liền bò vào trong chăn chính mình.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng xuyên thấu vào, mông lung như là một tầng sa bàng bạc, đưa bọn họ bao bọc thật ôn nhu.

Cậu nhìn Từ Phóng, dùng ánh mắt miêu tả đường viền tuấn lãng kia , trong lòng đặc biệt bình tĩnh, sau đó cậu đem phần không yên tĩnh đưa vào trong mộng, nơi đó có giấc mộng của cậu trong đào nguyên.

Leave a comment